"Tổ quốc lâm nguy" - Nam Nhân


Tổ Quốc “Lâm Nguy!!!”...
Cho tới nay, gần ba mươi tám năm, sau cái mốc lịch sử của đất nước, 30/4/1975, tại hải ngoại, đã có một số cá nhân, một số nhân vật khoa bảng, cũng như một số tổ chức, đảng phái trong cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại các quốc gia tự do trên thế giới đã lên tiếng: Nào là “Tổ Quốc lâm nguy!”, “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách!”, hoặc “Giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh!”… để kêu gọi toàn dân trong và ngoài nước đồng lòng đứng lên chống kẻ thù chung, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc!
Trong số những tổ chức, đoàn thể và đảng phái của tập thể người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại, những người lớn tuổi, được coi là thế hệ thứ nhất, thế hệ một rưỡi, tỵ nạn CS và đang được định cư tại các quốc gia tự do, mà phần đông là tại Hoa kỳ, lần lượt lên tiếng, xuống đường, đến trước các sứ quán Trung cộng biểu tình phản đối, chống Trung cộng xâm lấn biển và cưỡng chiếm hải đảo của Việt Nam qua cái đường ranh giới “lưỡi bò”, mà Trung cộng tự ý vẽ ra và xấc xược nhận vơ là của mình.
Hành động hăng say và năng động đáng kể của tập thể người Việt tỵ nạn CS hải ngoại, người ta phải kể tới những việc làm của thành phần đảng viên đảng Việt Tân, (một đảng được thoát thai từ Mặt trận Hoàng Cơ Minh được thành lập ngày 24 tháng 2 năm 1982, và đã “ra mắt” vào ngày 19 tháng 9 năm 2004 tại Berlin, Đức quốc). Cùng với một số ủng hộ viên, đảng Việt Tân đã kêu gọi đồng bào Việt Nam hải ngoại cùng tham gia với du học sinh Việt Nam, đến biểu tình chống Trung cộng xâm lấn lãnh hải của đất nước với không có lá cờ nào biểu tượng cho người Việt tỵ nạn CS, mà chỉ bằng những câu khẩu hiệu, biểu ngữ và bản đồ Việt Nam màu đỏ cam trước các sứ quán Trung cộng.
Khi được bà con tỵ nạn CS tại hải ngoại hỏi: “Tại sao là người Việt tỵ nạn, tổ chức biểu tình chống Trung cộng xâm lăng đất nước, lại không chịu mang theo cờ Vàng chính nghĩa quốc gia?”
Phần giải thích của các đảng viên Việt Tân: để cho du học sinh Việt Nam cùng tham gia cho đông đảo, thêm tình đoàn kết, tăng cường khí thế đấu tranh, và cũng vì rằng, họ, những du học sinh Việt Nam còn phải trở về nước sau khi tốt nghiệp hoặc về phép thăm nhà sẽ không bị trở ngại, khó dễ của nhà cầm quyền Việt Nam! (sic)!
(Lời giải thích trên nghe khó lọt tai, một khi mọi người Việt tỵ nạn CS theo dõi tin tức, hình ảnh từ trong nước, hàng trăm, hàng ngàn “con chó nghiệp vụ” trong nước đã và đang khủng bố, đàn áp đồng bào quốc nội tại các cuộc biểu tình ôn hòa chống Trung cộng với cờ “đỏ sao vàng”, tức cờ của đảng CSVN, và trong vòng trật tự! Hình ảnh và những thước phim tài liệu còn đầy trên các diễn đàn điện tử và cả một số cơ quan truyền thông báo chí nữa!).
 Rồi trong dịp cuối năm Nhâm Thìn vừa qua, một vài dư luận từ những người lớn tuổi trong cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại đã lên tiếng sẵn sàng “đối thoại” với phía CSVN, để tìm kiếm một giải pháp ổn định cho đất nước trong vùng Đông Nam Á nói chung và cho sự trường tồn của nòi giống Việt nói riêng!?
Đồng thời, tình hình thời cuộc của hai nước Nhật Bản, Phi luật Tân có dính dáng tới việc Tàu cộng xâm lấn chủ quyền lãnh hải của họ, thì thái độ của các quốc gia ấy ra sao?! Xin mời quý độc giả điểm qua tin tức trên các phương tiện truyền thông trong những tuần lễ vừa qua, về vấn đề tranh chấp trên Biển Đông cùng chủ quyền của các quốc gia liên quan như sau:
1.
Thứ năm 24.01.2013: Tổng thư ký Liên hợp quốc Ban Ki-moon hôm qua kêu gọi giải quyết vấn đề tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông một cách “thân thiện” giữa Trung Quốc và các nước ASEAN, sau khi Phi luật tân đệ đơn ra tòa quốc tế.
Ông Ban Ki-moon cho biết: Liên hợp quốc sẵn sàng “cung cấp sự hỗ trợ kỹ thuật và chuyên nghiệp, nhưng đầu tiên, các vấn đề này nên được giải quyết giữa các bên liên quan”, ôn...g tránh né đề cập đến việc ông có ủng hộ bên nào trong tranh chấp hay không.
Trên Biển Đông hiện nay có các bên tuyên bố chủ quyền chồng lấn gồm Việt Nam, Trung Quốc, Phi luật tân, Mã lai và Brunei. Hôm thứ ba Phi luật tân công bố việc đưa tranh chấp ra tòa án trọng tài quốc tế theo Công ước về luật Biển của Liên hợp quốc năm 1982, mà cả Phi luật tân và Trung quốc đều đã ký kết.
2.
Chủ nhật 27.01.2013: Hôm qua, Tổng thống Phi luật tân Benigno Aquino, đã lên tiếng về việc Trung Quốc “bắt nạt” hai tàu đánh cá của Phi luật tân tại vùng tranh chấp trên Biển Đông
Phát biểu bên lề Diễn đàn Kinh tế Thế giới tại Thụy Sĩ, ông Aquino cho biết hai vụ việc xảy ra tại bãi cạn Scarborough đã khiến Phi luật tân quyết định đưa tranh chấp chủ quyền tại đây ra tòa án quốc tế của Liên Hợp Quốc.
Không đề cập tới thời điểm xảy ra vụ việc, nhưng ông cho biết các “tàu Trung quốc” đã tiến gần và chỉ còn cách một tàu đánh cá Phi luật tân chỉ 9 m, trong khu vực gần bãi cạn Scarborough. Tầu Trung quốc đã kéo còi inh ỏi ở mức to nhất, khiến tàu cá của chúng tôi phải tránh xa.
Trong một vụ việc khác, một tàu cá Phi luật tân tránh bão vào trú ẩn gần bãi cạn Scarborough đã bị các tàu Trung quốc ép phải di chuyển ra biển động.
Bãi cạn Scarborough là tâm điểm tranh chấp chủ quyền giữa Phi luật tân và Trung quốc kể từ tháng 4/2012, sau khi các tàu của hai bên có vụ chạm mặt tại đây.
3.
“Đó là hành động nguy hiểm có thể dẫn tới tình huống không thể dự đoán trước được”, ông Abe cho biết trước quốc hội. “Thật vô cùng đáng tiếc. Chúng tôi cương quyết yêu cầu họ tự kiềm chế để tránh những leo thang không cần thiết”.
Bình luận của Thủ tướng Abe được đưa ra một ngày sau khi Bộ trưởng Quốc phòng Nhật thông báo radar nhắm mục tiêu cho tên lửa đã được hướng vào tàu hải quân Nhật trong vùng biển quốc tế ở Hoa Đông vào tuần trước.
Đây là lần đầu tiên hải quân hai nước có hành động như trên trong cuộc tranh chấp ở quần đảo Senkaku/Điếu Ngư mà giới bình luận cảnh báo có thể biến thành xung đột vũ trang.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ Victoria Nuland cho biết Mỹ rất “quan ngại” về vụ việc. “Liên quan đến thông tin về vụ khóa radar, những hành động như thế làm leo thang căng thẳng và làm gia tăng nguy cơ xảy ra tai nạn hoặc tính toán sai lầm, có thể đe dọa đến hòa bình, ổn định và phát triển kinh tế ở khu vực quan trọng này”, bà khẳng định.
Ngày 5/2 Bộ trưởng Quốc phòng Nhật Onodera cũng cho biết một trực thăng quân sự nước này cũng bị khóa radar tương tự vào ngày 19/1.
Tại cuộc họp báo ở Tokyo, phó Chánh văn phòng Nội các Nhật Katsunobu Kato cho biết Tokyo đã gửi phản đối tới Bắc Kinh về vụ khóa radar vào ngày hôm qua và đã yêu cầu một lời giải thích. Nhưng hiện họ chưa nhận được câu trả lời.
Radar được sử dụng để xác định chính xác khoảng cách, hướng, tốc độ và độ cao của mục tiêu. Theo chính phủ Nhật, các hệ thống vũ khí được trang bị radar có thể khai hỏa ngay lập tức.
Diễn biến trên đã đổ thêm dầu vào “lửa căng thẳng” giữa hai nước trên Hoa Đông, nơi hai nền kinh tế lớn nhất châu Á đối đầu trên chủ quyền quần đảo Senkaku/Điếu Ngư.
Ngày hôm qua, 5/2, Tokyo đã triệu đại sứ Trung Quốc lên để phản đối về sự hiện diện của tàu chính phủ Trung Quốc quanh quần đảo này một ngày trước đó.
Bắc Kinh liên tục phái tàu tới khu vực kể từ khi Tokyo quốc hữu hóa một số đảo thuộc Senkaku/Điếu Ngư hồi tháng 9. Động thái quốc hữu hóa này đã gây ra căng thẳng ngoại giao và châm ngòi cho các cuộc biểu tình bài Nhật khắp Trung Quốc.
Ngoài ra, Bắc Kinh còn phái máy bay tuần tra trên vùng trời Senkaku/Điếu Ngư và gần đây cả hai bên đều triển khai chiến đấu cơ, song cho tới nay chưa xảy ra vụ chạm trán nào.
Vũ Quý
Theo AFP
 
Vấn đề được đặt ra là: Tại sao các nhà lãnh đạo các quốc gia trên lại mạnh mẽ lên án Tàu cộng xâm lấn chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải của họ?
Tới đây, Nam Nhân tôi chắc chắn có rất nhiều người sẽ trả lời: “Vì chính quyền các nước đó được dân chúng của họ tự do công khai bầu ra, và đương nhiên, họ phải đại diện cho dân chúng nước họ lên tiếng bảo vệ đất nước và quyền lợi của Tổ quốc, cũng như dân tộc họ!”
Trời ơi! Sao đúng quá vậy kìa!
Thế nhưng,
1.- Tổ Quốc lâm nguy!
Mới nghe qua thật hợp lý, vì từ sau cuộc cưỡng chiếm nước Việt Nam Cộng Hòa của cả làn sóng đỏ Nga –Tàu mà đảng CSVN là công cụ thi hành, thì Trung cộng đã ngang nhiên chiếm dần lãnh thổ tại sáu tỉnh cực bắc của Việt Nam, và lần lượt chiếm các vùng đánh cá, lãnh hải, quần đảo của đất nướcViệt Nam nữa. Như vậy, đất nước, dân tộc sắp nguy khốn đến nơi rồi!
Tới đây Nam Nhân tôi phải kêu Trời nữa rồi quý bạn đọc ạ!
Trước 30/4/1975, đảng CSVN, bộ máy cai trị nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại miền Bắc Việt Nam, đã lén lút xua hàng trăm ngàn cán binh Cộng sản Bắc Việt xâm nhập miền Nam, phá hoại sự an bình của người dân nước VNCH. Bằng chính sách khủng bố, khi xua quân lấn chiếm nước Việt Nam Cộng Hòa, cán binh cộng sản Bắc Việt đã bắn giết, chúng chôn người tập thể, đập đầu, mổ bụng, đâm cả lưỡi lê vào bào thai của những thiếu phụ miền Nam, chúng pháo kích bừa bãi vào các khu dân cư đông đúc để khủng bố, sát hại bao dân lành vô tội, ngay cả các cháu bé trong các trường tiểu học cũng là mục tiêu của chúng để “giải phóng”, giật mìn tung xác các chuyến xe đò chở lương dân ra chợ búa buôn bán làm ăn… Chết chóc, tang thương, đau đớn... mà chúng đã gieo rắc cho người dân của nước VNCH ngày càng dã man và chồng chất.
Những cảnh tượng trên, càng gia tăng tại nhiều nơi trên lãnh thổ VNCH sau khi Quốc sách Ấp Chiến Lược thời Đệ nhất VNCH bị bọn phản tướng Dương văn Minh ra lệnh dẹp bỏ, hầu đón giặc Cộng vào… thì, Tổ Quốc tới lúc đó vẫn chưa lâm nguy ư???!!!
* Không ít người Việt trong cũng như ngoài nước, qua việc theo dõi hệ thống truyền thông “lề phải” của đảng VGCS trong những năm cuối thế kỷ qua, mà vô tình quên rằng:
·        Chính đảng CSVN đã ký hợp đồng cho Tàu cộng vào khai thác Bauxite ở các tỉnh vùng Tây nguyên nước Việt; Nơi đó là các điểm then chốt chiến lược, mà những ai, dù không phải là các nhà chuyên môn quan tâm đến thời cuộc, tình hình đất nước cũng biết. Đó là chưa kể hàng chục ngàn nam công nhân Tàu cộng, hoạt động trong các khu vực khai tác mỏ quặng này; một khi bỏ cuốc xẻng, bỏ dụng cụ đào bới trên đất nước Việt Nam, chúng quay ra cầm vũ khí, thì đã có hàng bao sư đoàn lính Tàu cộng mai phục trong đất nước ta trên các vị trí hiểm yếu!
·        Đảng CSVN đã đồng ý cho mọi công dân Tàu cộng được tự do ra vào, thâm nhập Việt Nam qua mọi cửa ngõ với thông hành của Tàu, mà không cần xin giấy nhập cảnh. Thành phần này cũng sẽ trở thành những tên đặc công tại các tỉnh thành mà chúng đang chính thức cũng có, mà ngấm ngầm cũng có trong việc kinh doanh đi lại khắp hang cùng ngõ hẻm đất nước Việt Nam... Rồi khi “hữu sự”, chúng là những tên đặc công nội thành của Trung cộng!
    Trong khi đó, những “Việt kiều yêu nước”, những “khúc ruột xa ngàn dặm” khi về thăm nhà… đều phải xin Via sa nhập cảnh trước khi về lại Việt Nam!.
·        Để đối phó với làn sóng căm phẫn của mọi thành phần dân chúng trong nước ngày càng gia tăng, trước sự xấc xược và lộ liễu xâm lấn của Trung cộng, cũng như sự im lặng đồng lõa của mấy tên trong Bộ chính trị, cầm đầu đảng CSVN, cho nên chúng đã lần lượt phải yếu ớt lên tiếng lấy lệ là “khẳng định Hoàng - Trường Sa thuộc chủ quyền của nước Việt Nam.”.
(Mà chúng lập lờ không dám nói là thuộc chủ quyền của nước Việt Nam Công Hòa, nhưng trước đây chúng đã cố tình cầm nhầm, để ô nhục ký cam kết trong cái công hàm mà Phạm Văn Đồng theo lệnh của Hồ ký gửi Trung Cộng năm 1958. Bằng chứng kể trên, đảng CSVN và bọn cầm quyền trong nước hiện nay không chối cãi được. Chúng đã mập mờ hợp thức hóa với lời tự thú của vợ Lê Duẩn trên YouTube.).
     Và, cứ mỗi lần có tên một nào đó, chóp bu trong đảng CSVN lên tiếng xác nhận hai chữ Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam, thì y như rằng sau đó, chúng cũng phải thậm thụt sang Tàu tạ tội, xin tha... Mặc dù chúng chỉ lên tiếng lấy lệ và nhằm lừa bịp cả thế giới lẫn mong xoa dịu lòng người dân Việt trong cũng như ngoài nước.
·        Những tên Tàu từ Trung cộng xâm nhập VN, đã từng trắng trợn vi phạm luật của CSVN đưa ra, mà không hề bị chế tài, phạt vạ gì. Mà chỉ có người dân Việt là bị cướp tài sản, bất động sản… do công sức của họ đổ ra tạo dựng, hoặc của cha ông họ bao đời để lại mới có qua hình thức “cưỡng chế”. Chúng ta hãy nghiệm lại vụ đầm nuôi hải sản của anh em nông dân Đoàn văn Vươn, Đoàn văn Quý… và những tên Tàu “ở lậu, bất hợp pháp” khai thác các bè nuôi cá tại Cam Ranh, kinh doanh một cách quy mô ra sao, thì đủ để biết bao chuyện khác chúng “cưỡng chiếm với bạo lực”, nghĩa là cướp có võ trang lên đầu lên cổ người dân Việt như thế nào!...
Như vậy, có phải tới nay, Tổ quốc Việt Nam mới lâm nguy không?
2. “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách!”
Phải, câu nói trên của Tiền nhân Việt mà đã được những kẻ trong hàng khoa bảng, đang ráo riết hoạt động truyền thông... lên tiếng cổ võ tại nước Việt Nam Cộng Hòa trước 1975, thì chúng ta, và ngay cả nước Việt Nam nữa chắc chắn đã không như hôm nay, và cũng không phải chống Tàu cộng, vì Tàu cộng không dám đụng đến chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa,  nếu, đại đa số thực hiện những lời kêu gọi, cổ võ như hiện nay tại hải ngoại đồng loạt đừng khoán trắng trách nhiệm bảo quốc an dân, chống lại việc xâm lăng của làn sóng đỏ Nga - Tàu vào tay quân đội từ chiến trường cho đến hậu phương, mà trong chặng cuối của cuộc chiến lại bị người “bạn đồng minh tốt” bán đứng! Đó là chưa kể không ít kẻ còn ra sức ủng hộ cho bọn nằm vùng, phản chiến chỉ làm lợi cho bọn Cộng sản xâm lăng!
“Quốc Gia hưng vong thất phu hữu trách”. Những lời này, đã được truyền tụng bao đời, nhất là qua cửa miệng của những khuôn mặt khoa bảng, “trí thức” tại miền Nam, tức nước Việt Nam Cộng Hòa; nhưng như mọi người đã biết, đã thấy, thì chính những kẻ khoa bảng, “trí thức” này, lại không bao giờ làm cái bổn phận của một công dân trước những cơn hưng vong của Quốc Gia, vì họ chỉ biết nói chứ không hề làm, mà một điều hiển nhiên là nhũng kẻ “trí thức” này, đã quyết định không cho con cái của họ gia nhập quân đội, làm bổn phận công dân, không cầm súng để đối đầu với Cộng quân, để bảo vệ tự do, bảo vệ đồng bào tại miền Nam. Vì thế, cho nên họ đã tìm đủ mọi cách, qua các “cửa hậu”, để đưa con trai họ ra ngoại quốc, với danh nghĩa là “du học”, để trốn lính, là trốn tránh trách nhiệm của công dân, không cần biết đến “Quốc Gia hưng vong”. Ấy thế, nhưng bây giờ, khi đã gần đất xa trời rồi, thì bỗng nổi lên ca bài “hữu trách” của một phường “thất phu”. Điều này, đã cho thấy, không phải họ hy vọng gì để quay về “làm lớn” nữa, mà chính vì để mở đường cho lũ con cháu “thất phu” (nhưng không hữu trách) của họ ngày nào đã được đi “du học” ở ngoại quốc, mà trong số các sinh viên “du học” ấy, đã có nhiều kẻ “thất phu” đã gia nhập vào đảng Cộng sản, đặc biệt là đảng Cộng sản  Pháp, và cũng có kẻ đã trở về nước, để hoạt động Cộng sản từ trước và sau ngày 30/4/1975. Nói một cách thẳng thắn rằng, trước khi chết, họ lên tiếng kêu gọi “Tổ Quốc lâm nguy” là một cách ngụy biện cho hành vi muốn làm những chiếc cầu nối cho con cháu của họ, để cho lũ “thất phu” này được trở về ăn chung, nằm chạ với đảng Cộng sản Việt Nam.
Nhưng có thật là ngày hôm nay Tổ Quốc mới lâm nguy hay không? Xin trả lời ngay là KHÔNG phải như vậy; bởi vì ngay khi cái đảng Cộng sản có mặt tại Việt Nam, và nói cho gần hơn, là trước và sau ngày 20/7/1954, thì Tổ Quốc đã lâm nguy rồi.
Là người Việt Nam, nếu có theo dõi thời sự, thì ai cũng biết, trước khi cùng với thực dân Pháp đặt bút để ký vào cái Hiệp định Genève, 20/7/1954, để chia cắt đất nước, đảng CSVN đã chủ trương xâm lăng nước Việt Nam Cộng Hòa bằng cách cài lại miền Nam với những tên “cán bộ” Cộng sản để nằm vùng, cùng lúc đã chôn giấu vũ khí để giết hại đồng bào tại miền Nam; rồi cho đến ngày 20/12/1960, Cộng sản Bắc Việt đã cho ra đời cái gọi là “Mặt trận Giải phóng miền Nam”, thì chính lúc này, là lúc Tổ Quốc đã lâm nguy hơn lúc nào hết. Thế nhưng, cũng chính vào thời điểm này, những “ông” khoa bảng “trí thức” đã quyết định không cho con cháu của họ chiến đấu với quân xâm lăng. Vì thế, họ đã tìm mọi cách để đưa các con trai của họ đi ra ngoại quốc “du học”, để rồi trong số ấy, đã có một số không ít, khi được sống an lành, thì đã hoạt động phản chiến; đặc biệt là đã gia nhập đảng Cộng sản Pháp.
Với những sự thật như thế, thì những lời kêu gọi “Tổ Quốc lâm nguy” kia, có phải là lời kêu gọi vì Tổ Quốc và Dân tộc hay không? Không, không  ai có thể tin được những lời kêu gọi ngồi chung, với kẻ thù  của cả dân tộc; bởi vì trong khi quân đội, công an, tòa án và mọi quyền hành trong tay những kẻ cướp.
3. Và, “Giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh!...”
Trong lịch sử chống quân Tàu xâm lăng nước ta, thì trước tiên phải kể tới công đầu phương danh của nhị vị Trưng Nữ Vương.
Kế tới, trong cuộc chiến đấu bảo vệ sự an nguy và hạnh phúc của nước Việt Nam Cộng Hòa, chúng ta phải kể đến và nhớ ơn bao nhiêu người vợ lính Địa Phương Quân và Nghĩa Quân VNCH, họ đã cùng chồng chiến đấu tới viên dạn cuối cùng, và đã cùng chồng hy sinh cho sự tự do của cả hơn 17 triệu dân miền Nam VN chúng ta.
Và, câu nói này, quả rất đúng; nhưng ở đây, Nam Nhân tôi, xin phép các vị để xin được nói lại rằng:
Giặc đến nhà, dù là Giặc đàn bà cũng phải đánh!
Đã là Giặc, thì không bao giờ được phân biệt Giặc đàn bà, hay Giặc đàn ông. Nên nhớ, trước ngày 30/4/1975, tại miền Nam VNCH, đã có một ổ Giặc đàn bà, đứng đầu là Giặc cái “ni sư” Huỳnh Liên và những đệ tử của bà ta là “ni cô” Ngoạn Liên, Ngoạt Liên… Ngoài ra, còn có tên Giặc cái có cái mác Luật sư, đó là Giặc cái Phạm Thị Thanh Vân, tức vợ của Luật sư Ngô Bá Thành, và tất cả những sinh viên “phản chiến” đặc biệt là sinh viên Vạn Hạnh dưới sự cầm đầu của Đoàn Viết Hoạt và Nguyễn Đan Quế, cũng như tất cả những tên đặc công cái của Việt cộng, chuyên môn đi đặt chất nổ, gài mìn, để giết hại đồng bào, trẻ em tại miền Nam, VNCH. Những tên Giặc đàn bà này, đều là loại Giặc nguy hiểm, những tên giết người, cần phải đánh cho tới nơi tới chốn, vì loại trừ một người, để cứu trăm mạng người khác, hay hơn thế nữa, thì ngại gì mà không dám ra tay!
 Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)